Tuổi 23.
Cái tuổi không còn là trẻ con, mà cũng chưa phải người lớn.
Cái tuổi hay bị hỏi “sau này con tính làm gì?”, “có dự định gì chưa?”, “lấy vợ chưa?”
Cái tuổi mà ai cũng giục: lo làm ăn đi, đừng mơ mộng nữa, phải ổn định, phải trưởng thành.
Nhưng cũng là cái tuổi mà lòng người dễ xao động.
Chạy deadline thì mệt, nhưng bỏ đi chơi thì thấy tội lỗi.
Đi làm thì áp lực, nghỉ ngơi thì sợ bị bỏ lại.
Vậy nên mới có câu hỏi:
Nếu chỉ được chọn một con đường – bạn chọn “chạy deadline” hay “chạy trốn”?
Xem Thêm: Đà Nẵng: Địa Điểm Du Lịch Lí Tưởng Chưa Bao Giờ Hết “Hot”!
Tuổi 23 chạy theo sự nghiệp – có thật là sống đúng?
Deadline là thứ bám riết đời sống người trẻ như cái bóng.
Làm văn phòng – deadline báo cáo.
Làm freelance – deadline khách hàng.
Đi học – deadline bài tập, đồ án.
Thậm chí cả khi nghỉ phép cũng có deadline… quay về!
Người chọn “chạy deadline” thường được xem là người sống có mục tiêu.
Ai cũng nhìn họ với ánh mắt nể phục.
“Tuổi trẻ mà làm được vậy là giỏi rồi đó.”
“Cày đi rồi mai mốt không phải khổ.”
“Giờ không cố thì chừng nào mới khá lên được?”


Nghe thì có lý. Làm thì đúng là cực.
Có người 22 tuổi đã có công việc ổn định.
23 tuổi có khoản tiết kiệm.
24 tuổi lên chức.
Nhưng cũng là lúc họ bắt đầu mất ngủ. Mắt thâm, người phờ phạc, tâm trạng chán chường.
Đêm về nằm trằn trọc, không hiểu mình đang sống vì cái gì, hay chỉ đang cố “không bị trễ chuyến tàu” mà người khác đặt lịch sẵn.

Chạy theo sự nghiệp không sai.
Nhưng chạy mà không biết mình đang đi đâu, vì điều gì, thì cũng như chạy lòng vòng trong mê cung.
Chạy để không bị bỏ lại phía sau – nghe hợp lý – nhưng phía sau là gì, phía trước có gì, lại không ai nói rõ.
Chạy trốn – có phải là yếu đuối?
Còn nhóm người thứ hai – họ chọn “chạy trốn”.
Không phải là trốn đời, mà là trốn khỏi guồng quay mệt mỏi.
Họ rút khỏi những cuộc đua “ai thành công trước”, “ai giàu hơn ai”, “ai check-in ở đâu”.

Họ đi nhiều. Họ dám nghỉ việc. Họ chọn sống chậm.
Họ đến Đà Lạt, Hội An, một quán café yên tĩnh, hay một góc rooftop nhìn Sài Gòn lên đèn.
Họ ăn một mình, uống ly nước chanh không đường, nghe một bản nhạc nhẹ và không online.

Có người nói họ là kẻ “trốn tránh trách nhiệm”.
Nhưng xin lỗi, trốn để thở không phải là yếu đuối.
Không ai có thể sống một cuộc đời lành mạnh nếu ngày nào cũng bị deadline dí tới cổ.

Chạy trốn – đôi khi là cách nghe lại tiếng lòng mình.
Suy nghĩ xem: mình có thật sự muốn đi tiếp con đường này không?
Hay là chỉ đang sống để làm hài lòng ba mẹ, làm vừa lòng xã hội, làm giống bạn bè?
Giữa hai bên – có lựa chọn nào không?
Câu trả lời là: Có. Và nhiều hơn một.

Không ai bắt ta phải chọn hoặc “cày cuốc tới chết” hoặc “buông bỏ hết để sống chill”.
Đời không đen trắng như vậy.

Có thể sáng đi làm, tối về tắt máy nghỉ sớm.
Có thể cày deadline 5 ngày, nhưng cuối tuần thì cho bản thân một ngày trốn khỏi thành phố.
Có thể yêu công việc, nhưng cũng yêu chính mình.
Chọn sống có trách nhiệm không có nghĩa là ép mình trở thành cái máy.
Chọn sống tận hưởng không có nghĩa là sống buông thả, sống bất cần.
Quan trọng là mình tỉnh táo khi chọn lựa.
Mình hiểu rõ giới hạn, nhu cầu và giá trị của bản thân.
Mình không sống theo deadline của người khác – mà là theo nhịp sống phù hợp với mình nhất.
Kết lại
Tuổi 23 là quãng thời gian đáng quý. Nhưng nó trôi nhanh hơn ta tưởng.
Đừng để đến lúc 30 tuổi mới quay lại hỏi:
“Ủa sao ngày đó mình cứ cắm đầu làm hoài?”
Hay: “Sao mình cứ trốn tránh mãi, tới giờ vẫn chưa có gì trong tay?”
Nếu phải chọn:
- Chạy deadline để có tiền, có kỹ năng, có kinh nghiệm? OK.
- Chạy trốn để giữ tâm trí, giữ sức khỏe, giữ ý nghĩa sống? OK nốt.
Chỉ có một điều nhất định nên tránh:
Là sống kiểu lưng chừng.
Làm mà không hết mình. Nghỉ mà không thật sự nghỉ.
Chạy mà chẳng biết mình đang hướng tới điều gì.
Fanpage: 1 phút Sài Gòn
Tuổi 23 không phải lúc để sống hoàn hảo.
Nhưng nhất định phải sống có chủ đích.
Có thể chưa giỏi, chưa giàu, chưa thành công –
Nhưng phải biết mình sống để làm gì.
Đó mới là con đường đáng đi nhất.