Đi qua hoa cúc” – mối tình đầu mong manh và nỗi buồn còn vương trong ký ức

Đi qua hoa cúc – Có loài hoa vàng rực rỡ, nở khi trời vào Thu, ai nhìn cũng thấy ấm áp. Nhưng ánh vàng ấy chỉ thật sự rực rỡ với những kẻ đang yêu. Còn với người chỉ biết đứng từ xa, nhìn người thương mà chẳng thể nói ra, thì hoa cúc lại trở thành nỗi xót xa – như cánh hoa vừa bị dẫm nát dưới chân.

Trong Đi qua hoa cúc, Nguyễn Nhật Ánh viết về Trường – cậu thiếu niên lần đầu rung động trước chị Ngà. Đó là tình cảm trong trẻo, non nớt nhưng cũng dễ bị tổn thương. Mới vừa chớm nở, trái tim ấy đã bị dày vò bởi sự hững hờ và những rào cản không thể vượt qua.

Khi một ánh nhìn thay đổi cả thế giới tuổi thơ

Ngày trước, Trường là cậu bé vô tư, chỉ ham vui với trò bắn chim, thả diều, câu cá. Nhưng rồi chỉ một câu nói vô tình của chị Ngà về hoa cúc vàng, cậu đã thấy thế giới mình đổi khác. Cúc vàng vốn xa lạ bỗng trở nên gần gũi, bỗng gắn liền với niềm hy vọng vụng dại của tuổi mới lớn.

Đứa trẻ nào rồi cũng mong được lớn lên trong mắt người mình thích. Và đó là lý do Trường bắt đầu biết trân trọng những điều bé nhỏ, biết đặt nụ cười của người khác lên trên thú vui riêng của mình.

Yêu thương đâu phải lúc nào cũng được đáp lại

Người ta vẫn nói: khi yêu, con người ta trở nên bao dung và dịu dàng. Trường cũng thế, tình cảm của cậu trong sáng, lặng lẽ và đầy vị tha. Không giống anh Điền với cách yêu thô ráp – hái hoa để chiếm giữ, tình cảm của Trường giống như giọt nước tưới lên hoa cúc, mong nó tươi lâu hơn, đẹp hơn trong mắt người thương.

Nhưng yêu không có nghĩa là sẽ được yêu lại. Tình đầu của Trường kết thúc trong lặng thầm. Đó là những ngày cậu chỉ biết đứng từ xa, chứng kiến mà không dám nói ra. Và nỗi buồn ấy in dấu suốt nhiều năm, biến thành ký ức vừa đẹp vừa đau.

Đi qua hoa cúc – đi qua tuổi thơ, đi qua một mối tình

Thời gian trôi, Trường lớn lên, nhưng “mùa hoa cúc” trong ký ức thì chưa bao giờ phai nhạt. Có người đi qua tuổi thơ ta, bỏ lại sau lưng một khoảng trời trong veo. Có người đi qua đời ta, để lại một mối tình đầu vỡ vụn.

Nguyễn Nhật Ánh đã thổi hồn vào những trang viết, để nỗi buồn không còn là tuyệt vọng, mà thành một vẻ đẹp mong manh. Nỗi buồn ấy khiến người ta day dứt, nhưng cũng dạy ta biết trưởng thành, biết giữ cho mình một góc ký ức không thể thay thế.

Một ký ức không phai

Có những người bước ngang đời ta như cơn gió – đến rồi đi, chẳng để lại dấu vết. Nhưng cũng có những người đi qua, để lại vết hằn sâu như dao khắc vào đá, càng theo năm tháng càng sáng rõ hơn.

Với Trường, loài hoa cúc ấy đã nhuộm vàng cả tuổi thơ, cả mối tình đầu, và cả một phần đời. Mỗi người chúng ta cũng vậy – ai cũng có một loài hoa, một mối tình, hay một ký ức đặc biệt, mà mỗi khi nhắc lại, lòng vẫn dậy sóng như ngày nào.

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây

Bài viết mới nhất

- quảng cáo-

Facebook 1 phút Sài Gòn

Có thể bạn thích